Tâm Sự - Chia Sẻ

Đất khách

đất khách
dat khach

Đảo ngọc dưới mắt nó giờ chỉ còn là một vệt xanh mờ, mỏng manh trôi giữa những con sóng sủi tung bọt trắng. Sóng dường như cũng đang đánh vào tâm hồn đầy bão giông của nó, bất giác nó thấy khóe mắt cay cay và có cái gì mằn mặn trên môi. Là nước mắt, chao ôi nước mắt. Nó cắn chặt môi, ép để nước mắt không chảy ra nữa… Rã rời, nó ngả đầu trên ghế và thiếp đi mơ màng trong tiếng nhạc nhè nhẹ…

Nó thấy mình đứng xếp hàng cùng mẹ trước quầy làm thủ tục, lòng nó háo hức lắm. Cạnh nó là mẹ, dáng hao gầy, mặt buồn rượi vì sắp phải xa đứa con thân yêu. Lúc chia tay, mẹ vòng tay ôm đứa con cao lớn thủ thỉ “Mẹ mong con trai mẹ sẽ trưởng thành”. Nó cũng khẽ khàng “Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, sang đến nơi con sẽ gọi điện về cho mẹ”.

Biển mây trắng bồng bềnh khiến nó thấy lâng lâng, rất nhanh thôi nó sẽ đến miền đất hứa. Nhưng đêm đầu tiên tại Đài Loan đã làm cho giấc mộng của nó tan tành một nửa. Nó không thể ngủ được vì phải chờ đợi, rồi tập trung ở cái chỗ chật chội, hôi hám toàn người là người để chờ khám sức khỏe. Nó làm quen được một anh lao động sang lần hai, mượn anh điện thoại gọi về cho mẹ, vừa kịp báo tin con sang đến nơi an toàn thì máy hết tiền.

Những tháng ngày đầu tiên ở nơi này nó thấy thật đau khổ. Xưởng nó làm đúc, cả cái xưởng đen đúa và hôi mùi muội thép. Nó thao thức nhớ nhà khi phải ở cái phòng ở tạm bợ, tối nằm nghe mấy con chuột chạy rúc rích… Nó muốn xin về, nhưng nghĩ đến món nợ mà cả nhà đang gánh để lấy tiền cho nó đi Đài Loan, nó nuốt nước mắt vào trong lòng. Nó tự nói với mình phải cố gắng làm để trả nợ rồi về.

Nó học việc khá nhanh, ông chủ khen nó thông minh và quý nó lắm. Ông chủ theo đạo Phật, chủ nhật nào cũng lên chùa tụng kinh, có lần ông đưa nó đi cùng, dần dà quen thân, ông thương nó như con. Ông dạy nó tiếng Đài, được tiếp xúc nhiều nó học nói rất nhanh, khoảng hai tháng nó đã nghe và nói tốt. Lòng nó cũng thấy ấm áp hơn. Món nợ thôi thúc nó làm ngày làm đêm, nó xin ông cho thêm nhiều hơn, ông thấy nó làm nhanh nên cho làm khoán sản phẩm. Lương nó nhận được tháng nào cũng cao gấp đôi lương hai cậu Thái Lan làm cùng.

Nó làm được một năm hai tháng thì trả hết nợ, nhưng nó muốn kiếm thêm chút tiền làm vốn nữa, dù gì nó cũng thấy quen thân hơn với nơi này và nó muốn trở thành người đàn ông trưởng thành cho mẹ và em gái có một chỗ dựa. Nhưng cũng từ đây định mệnh nghiệt ngã bắt đầu đeo bám nó…”.

Cô tiếp viên phục vụ đồ ăn làm nó tỉnh giấc, tay hờ hững cầm khay đồ ăn, nó xin thêm một chút nước lọc, miệng thấy đắng ngắt, nó uống hết cốc nước rồi chẳng thiết ăn. Nó ghé mắt qua cái cửa sổ bé xíu, bên ngoài vẫn là biển mây trắng bồng bềnh trôi, nhưng khác tâm trạng khi ra đi, lòng nó thấy nặng trĩu.

Ngày nó gặp cô chính là ngày hẹn ông anh (người cho nó gọi nhờ điện thoại ngày đầu tiên khi bước chân sang Đài Loan). Nó nhìn cái má lúm và cái miệng nhỏ xinh của cô không chớp mắt, anh bạn đá mắt “Này, nó được đó, lại đang cô đơn, tới đi mày”. Rồi chủ nhật, nó cũng không theo ông chủ lên chùa nữa, nó bê tha công việc, lúc nào cũng tơ tưởng đến cái giọng miền Tây nghe ngọt lịm như rót mật của cô. Cô lấy chồng Đài, nó biết chuyện tình này khó có được kết cục tốt đẹp, nhưng nó mặc kệ. Nó dành cho cô tình cảm chân thành của một gã trai mới lớn, non nớt, vụng dại nhưng si mê tột đỉnh.

Hơn hai năm trôi qua, kiếm được bao nhiêu nó đưa cô hết. Chủ nói mãi không được, gọi môi giới đến cảnh cáo nó, nó để ngoài tai. Chủ không cho nó làm thêm nữa. Tiền kiếm được không nhiều, nó bắt đầu đánh bạc thử vận may, hôm nào thắng bạc, nó mời bạn bè về ăn uống, nhậu nhẹt và hò hét tới sáng. Cuộc sống cứ thế trôi đi, không mục đích và vô định, nó chỉ cần tình yêu của cô. Được gần một năm thì cô biến mất không một lời từ biệt. Nó lang thang tìm cô, tim đau đến nghẹt thở. Người ta bảo cô đã tìm được tình mới nên bỏ nó mà đi.

Tuyệt vọng, nó uống rượu và đi gây sự, rồi cầm dao đâm vào ngực một lao động khác xưởng. Khi máu tanh bắn lên mặt nó, lấm lem trên tay nó, nó sợ hãi và nghĩ cuộc đời chắc đến đây là hết. Nhưng nó không bỏ trốn, nó nghĩ nếu là nợ thì phải trả, chẳng ai trốn được cả đời. Nghĩ vậy, nhưng nó cũng không đầu thú, dù gì nó vẫn hy vọng cảnh sát sẽ không dò tìm ra nó. Sắp hết hạn rồi, nó muốn về đúng hạn để mẹ không buồn và thất vọng vì nó.

Sự việc nhanh chóng được phanh phui, nó bị còng tay đưa đi, nó nghĩ “Thôi, đời thế là hết”. Môi giới của nó cũng được gọi đến, chị phiên dịch người Bắc mặt nghiêm nghị với ánh mắt buồn nhìn nó. Nó lạnh sống lưng thấy sao ánh mắt ấy giống mắt mẹ nó thế. Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, nó thấy mình như đang đối diện với lương tâm của chính mình. May mắn cho nó là người bị hại không chết, nó hối lỗi và xin được bồi thường. Không biết chị nỉ non thế nào mà đối phương chấp nhận lời thỉnh cầu của nó, đồng ý ký giấy hòa giải. Nó hưởng án treo và bị theo dõi cho đến khi về nước.

Sau lần ấy chị hay gọi điện cho nó, nó đồ rằng chị sợ nó bỏ trốn. Trốn ư, nó không muốn, vì mẹ sẽ lo cho nó mà đổ bệnh mất, nhưng tự dưng có người nói chuyện cũng hay. Dần dà nó quen với sự hiện hữu của chị, hôm nào không được nói chuyện là nó thấy nhớ. Có hôm nó uống rượu chia tay thằng bạn về nước, người phê phê rầu rầu, giữa đêm khuya gọi điện cho chị, nó khóc nấc “Nếu em gặp chị sớm hơn, đời em có lẽ đã không thảm thế này”.

Lặng đi hồi lâu, chị khẽ khàng vỗ về nó “Khóc đi em, lòng em sẽ thấy thanh thản hơn. Người ta sẽ trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã, sẽ chẳng bao giờ lào muộn cho những người biết hối cải cả”. Nó khóc òa và hôm đó, nó ngủ ngon lành. Lòng nó cảm kích lắm, và đâu đó có một nỗi nhớ manh nha trong nó. Nó nhớ chị như nhớ đến một người đã cứu rỗi linh hồn nó. Nhiều lúc nó muốn gặp chị để thổ lộ nỗi niềm, nhưng giữa nó và chị là cả một khoảng trời xa cách. Nó không muốn chị khó xử, cũng không muốn mất đi một người bạn như chị.

Tạm biệt Đài Loan, nó mang theo nỗi nhớ đau đáu về chị, nỗi nhớ lặng câm vì nó biết không thể níu giữ những gì không phải là của nó, vì “mây vốn là của trời, hãy để gió cuốn đi”…

Máy bay chao nghiêng, nó nhìn thấy đất mẹ thân thương rõ dần qua làn mây mỏng…

Đoàn Thị Huệ

Bạn đọc có thể xem thêm bài viết: