Home Tâm Sự - Chia Sẻ Melbourne: Mưa, mùa thu, lũ trẻ và lá khô
Tâm Sự - Chia Sẻ

Melbourne: Mưa, mùa thu, lũ trẻ và lá khô

Melbourne lúc chớm thu trời đã rét căm căm. Bạn bứt mình ra khỏi chăn ấm, ngần ngại mặc quần áo và bước ra đường. Ngoài trời vẫn còn tối. Lạnh khiến bạn thở ra đầy khói trắng, mũi cứng lên dưới hơi ẩm đọng lại của những cơn mưa. (Nguyễn Thành Nam)

Lá khô nhuộm đầy đất, thấm đẫm nước và mục ra tạo thành những vệt trơn trượt dưới mặt đường. Bạn thầm nghĩ, không phải lúc nào lá rụng cũng đẹp như là tiểu thuyết.

Lá khô nhuộm đầy đất, thấm đẫm nước và mục ra tạo thành những vệt trơn trượt dưới mặt đường. Bạn thầm nghĩ, không phải lúc nào lá rụng cũng đẹp như là tiểu thuyết.

Bạn bước chân lên phố. Trời mưa lất phất và gió phả vào mặt. Ngoài đường không có ai, chỉ có tiếng chân khe khẽ của bạn dẫm qua những vũng nước. Lúc này, bạn bỗng cảm thấy rất cô đơn, cô đơn đến lạ.

Bạn bước chân lên phố. Trời mưa lất phất và gió phả vào mặt. Ngoài đường không có ai, chỉ có tiếng chân khe khẽ của bạn giẫm qua những vũng nước. Lúc này, bạn bỗng cảm thấy rất cô đơn, cô đơn đến lạ.

Bỗng nhiên bạn nghe thấy những tiếng cười văng vẳng từ đâu đó, hình như quanh đây thôi. Giọng cười của con nít.

Bỗng nhiên bạn nghe thấy những tiếng cười văng vẳng từ đâu đó, hình như quanh đây thôi. Giọng cười của con nít. Đó là tiếng cười trong trẻo nhất bạn từng nghe thấy. Giữa yên tĩnh của sáng sớm, tiếng cười lanh lảnh đó mới hạnh phúc và khỏe khoắn làm sao. Bạn tò mò quá và đi nhanh hơn chút nữa. Rồi cuối cùng bạn cũng nhìn ra. Đó là hai đứa bé áo thun quần jean rượt đuổi nhau vào một buổi sáng mùa thu se lạnh, nói cười vang rộn cả một góc công viên. Bạn giật mình thầm nhủ sao con nít bên này nó khỏe thế!

Tiếng cười của hai đứa bé át đi tiếng giày bạn giẫm lên mưa, át cả những trăn trở, cô đơn bạn đang có. Bạn bỗng cảm thấy những phiền muộn của mình đột nhiên không là gì cả.

Nó làm bạn nhớ lại mùa hè nóng nực ở quê nhà, rồi mùa hè hanh khô ở Melbourne mà gió lộng trên nền trời xanh ngăn ngắt cùng những tiếng cười đùa đã trở thành một phần của trái tim.

Nó làm bạn nhớ lại mùa hè nóng nực ở quê nhà, rồi mùa hè hanh khô ở Melbourne mà gió lộng trên nền trời xanh ngăn ngắt cùng những tiếng cười đùa đã trở thành một phần của trái tim.

Tiếng cười của những đứa trẻ đó như một cơn gió nóng mùa hè, thổi vào lòng bạn cái nóng đặc trưng khô rát mà bạn đã quá quen. Lưng bạn thẳng lên và bước đi nhịp nhàng qua những vũng nước, âm thanh tách tách nghe cũng vui tai.

Tiếng cười của những đứa trẻ đó như một cơn gió nóng mùa hè, thổi vào lòng bạn cái nóng đặc trưng khô rát mà bạn đã quá quen. Lưng bạn thẳng lên và bước đi nhịp nhàng qua những vũng nước, âm thanh tách tách nghe cũng vui tai.

Bạn bỗng nhận ra rằng gió không còn lạnh lắm, thảm lá dưới chân cũng bỗng đẹp hơn. Rồi bạn tặc lưỡi nghĩ thầm, nhà văn nhà thơ bao giờ cũng đúng! :D

Bạn bỗng nhận ra rằng gió không còn lạnh lắm, thảm lá dưới chân cũng bỗng đẹp hơn. Rồi bạn tặc lưỡi nghĩ thầm, nhà văn nhà thơ bao giờ cũng đúng!

Trời bỗng nhiên lại mưa lớn hơn, nhưng mà có sao chứ, bạn nghĩ thầm, chạy nhanh hơn nhưng môi vẫn nở nụ cười, bạn chằng phải còn có dù đấy thôi!

Trời bỗng nhiên lại mưa lớn hơn, nhưng mà có sao chứ, bạn nghĩ thầm, chạy nhanh hơn nhưng môi vẫn nở nụ cười, bạn chằng phải còn có dù đấy thôi!

Dù mưa tầm tã, dù nắng chói chang, cứ cười thật vang thì lòng bạn sẽ trở nên hạnh phúc. Tôi đã học được điều này từ hai đứa trẻ xa lạ ở Melbourne vào một buổi sáng mùa thu hôm đó. Bây giờ tôi kể lại với bạn, bạn có đang mỉm cười không?

Theo Nguyễn Thành Nam – Vnexpress